Bạn đã bao giờ chứng kiến một đội bóng bị đánh giá thấp bất ngờ làm nên lịch sử tại World Cup? Câu chuyện về Jamaica tại World Cup 1998 chính là một trong những câu chuyện đầy cảm hứng và bất ngờ như thế. Dù Reggae Boyz – biệt danh của đội tuyển Jamaica – không thể tiến sâu tại giải đấu năm đó, nhưng việc giành vé đến Pháp đã là một thành tích phi thường đối với họ.
Hành trình của Jamaica đến World Cup 1998 là minh chứng cho sức mạnh của niềm tin, khát khao và sự đoàn kết. Bài viết này sẽ đưa bạn trở lại những khoảnh khắc đáng nhớ của đội tuyển Jamaica, từ những bước đầu chập chững cho đến khi làm nên lịch sử.
Từ thất bại cay đắng đến bước ngoặt lịch sử
Trước thềm World Cup 1998, Jamaica chưa từng một lần được nếm trải hương vị của ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh. Thậm chí, chiến dịch vòng loại World Cup 1994 của họ kết thúc trong thất bại ê chề khi không thể vượt qua vòng loại thứ hai, chỉ giành được duy nhất một chiến thắng sau sáu trận đấu.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi chóng mặt. Giống như những đội bóng “ngựa ô” khác tại World Cup, thành công của Jamaica đến từ việc chiêu mộ những cầu thủ tài năng từ cộng đồng người Jamaica ở nước ngoài.
Robbie Earle, ngôi sao đang khoác áo Wimbledon, là một trong những cái tên tiêu biểu. Anh đã có hai mùa giải liên tiếp tỏa sáng rực rỡ, ghi được hơn 10 bàn thắng từ vị trí tiền vệ. Dù vẫn hy vọng được khoác áo đội tuyển Anh, nhưng cuối cùng Earle đã quyết định lựa chọn màu áo của quê hương cha mẹ mình.
“Tôi nghĩ rằng Tournoi de France (giải đấu giao hữu quốc tế) chính là bước ngoặt”, Earle chia sẻ. “HLV Glenn Hoddle đã mang đến một số cầu thủ trẻ và dường như sẽ không có cơ hội nào cho tôi ở cấp độ quốc tế, vì vậy tôi đã quyết định đến với Jamaica.”
Chiến lược “lấy ngoại binh” và dấu ấn của HLV Rene Simoes
Không chỉ Earle, nhiều cầu thủ gốc Jamaica khác đang chơi bóng tại Anh cũng quyết định khoác áo đội tuyển quốc gia, có thể kể đến như Fitzroy Simpson của Portsmouth, Deon Burton của Derby và Marcus Gayle, đồng đội của Earle tại Wimbledon.
Bên cạnh việc chiêu mộ những cầu thủ chất lượng từ nước ngoài, sự xuất hiện của huấn luyện viên người Brazil, Rene Simoes, cũng đóng vai trò vô cùng quan trọng. Vị chiến lược gia dày dạn kinh nghiệm này từng dẫn dắt đội tuyển trẻ Brazil và có thời gian làm việc tại Qatar trước khi nhận lời dẫn dắt Jamaica – công việc huấn luyện quốc gia đầu tiên trong sự nghiệp của ông.
Ngay từ khi nhậm chức vào năm 1994, Simoes đã tuyên bố đầy táo bạo rằng Jamaica sẽ góp mặt tại World Cup 1998. Lời khẳng định chắc nịch ấy ban đầu vấp phải nhiều nghi ngờ, nhưng rồi Simoes đã chứng minh cho tất cả thấy ông không hề nói suông.
Vượt qua thử thách cam go
Khi Jamaica bước vào vòng loại World Cup 1998, họ đã vươn lên vị trí thứ 58 trên bảng xếp hạng FIFA, tăng 22 bậc so với sau World Cup 1994. Tuy nhiên, họ vẫn chỉ là đội bóng xếp hạng thứ năm khu vực CONCACAF.
HLV Simoes đã xây dựng một Jamaica thi đấu kỷ luật và hiệu quả. Họ lần lượt vượt qua hai đối thủ Suriname và Barbados ở hai vòng loại đầu tiên mà không để thủng lưới bàn nào. Sau đó, Jamaica tiếp tục thể hiện phong độ ấn tượng khi đứng đầu bảng đấu có sự góp mặt của Mexico để giành vé vào vòng loại cuối cùng khu vực CONCACAF.
Tại vòng loại cuối cùng, Jamaica nằm trong bảng đấu 6 đội và chỉ có 3 đội nhất bảng giành quyền đến Pháp. Dù không được đánh giá cao, nhưng Jamaica đã tạo nên địa chấn.
Hàng thủ thép và những chiến thắng tối thiểu
Trong 5 trận đấu trên sân nhà tại vòng loại cuối cùng, Jamaica đã thể hiện một lối chơi phòng ngự cực kỳ chắc chắn và kỷ luật. Họ không để thủng lưới bất kỳ bàn nào, giành được những chiến thắng tối thiểu nhưng vô cùng quan trọng. Tính cả hai lượt trận play-off, thành tích trên sân nhà của Jamaica là vô cùng ấn tượng:
- 1-0 trước Suriname
- 2-0 trước Barbados
- 3-0 trước Honduras
- 5-0 trước Saint Vincent và Grenadines
- 1-0 trước Mexico
- 0-0 trước Hoa Kỳ
- 1-0 trước El Salvador
- 1-0 trước Canada
- 1-0 trước Costa Rica
- 0-0 trước Mexico
Tổng cộng, Jamaica đã ghi được 15 bàn thắng và không để thủng lưới bất kỳ bàn nào trên sân nhà. Kết quả này giúp họ không phải chịu quá nhiều áp lực trong 5 trận đấu cuối cùng trên sân khách.
Dù chỉ có 3 cầu thủ Jamaica ghi bàn tại vòng loại cuối cùng, nhưng chừng đó là đủ để giúp họ làm nên lịch sử.
Bước ngoặt lịch sử và những tiếc nuối tại Pháp
Ngày Jamaica giành vé đến Pháp tham dự World Cup 1998 là một cột mốc lịch sử của bóng đá nước này. Dù sau đó, họ không thể vượt qua vòng bảng khi nằm chung bảng với Argentina và Croatia – đội bóng gây bất ngờ khi giành hạng ba chung cuộc – nhưng những gì Jamaica đã thể hiện xứng đáng được ghi nhận.
Tại World Cup 1998, Robbie Earle – người con xa xứ đã lựa chọn trở về cống hiến cho quê hương – đã ghi bàn thắng lịch sử đầu tiên cho Jamaica tại một kỳ World Cup. Trong khi đó, Theodore Whitmore, người đã ghi bàn thắng mở tỉ số trong trận đấu với Suriname vào tháng 3/1996, là người hùng mang về chiến thắng duy nhất của Jamaica tại giải đấu năm đó trước Nhật Bản.
“Đó là niềm tin, khát khao của các cầu thủ cùng với sự hỗ trợ tuyệt vời từ những người hâm mộ”, Whitmore chia sẻ vào năm 2020 khi nhớ lại về hành trình kỳ diệu của Jamaica tại vòng loại World Cup 1998.
Cho đến nay, World Cup 1998 vẫn là lần duy nhất Jamaica góp mặt tại ngày hội bóng đá lớn nhất hành tinh. Liệu “Reggae Boyz” có thể tái hiện thành tích lịch sử ấy? Câu trả lời vẫn còn ở phía trước, nhưng chắc chắn người hâm mộ Jamaica sẽ không bao giờ thôi hy vọng.